Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Cố chấp


Phan_4

“Đỗ tiên sinh, sao anh lại ở đây?” Tần Tuyên Tuyên kinh ngạc cực độ, có nghĩ nát cả óc cô cũng sẽ không nghĩ ra được vị Đỗ tổng này sẽ xuất hiện trên xe buýt như thế này.

“Nói ra thì dài lắm.” Đỗ Mộ Ngôn nhún nhún vai, lộ ra vẻ mặt thương cảm, “Hôm nay hình là ngay xui xẻo của tôi.”

“Làm sao vậy?” Tần Tuyên Tuyên theo bản năng hỏi lại.

“Sáng vừa ra khỏi nhà thì xe bị hỏng. Lúc đang gọi điện thoại thì bị người ta đụng trúng, điện thoại rớt xuống hư luôn. Sau đó tôi nghĩ nên bắt taxi đến công ty thì phát hiện ví tiền đã bị người đụng khi nãy trộm mất. Vừa lúc trước mặt có xe buýt ngừng, trong túi lại còn vài xu tiền lẻ, tôi liền lên luôn.” Đỗ Mộ Ngôn dùng giọng ôn nhu chậm rãi mà kể lại toàn bộ sự việc “không may” sáng nay, vì để Tần Tuyên Tuyên tin lời, anh còn lấy ra cái điện thoại ban nãy đã bị anh dùng một cước đạp nát màn hình.

“Chuyện này… cũng quá xui đi.” Tần Tuyên Tuyên sợ hãi than một câu, chuyện Đỗ Mộ Ngôn gặp được thật có thể đem viết tiểu thuyết, nếu đưa lên mạng internet, phía dưới nhất định sẽ không ngừng có đội hâm mộ tặng hoa tới tấp…

Tần Tuyên Tuyên không nghĩ tới đường đường là tổng giàm đốc tập đoàn Minh Khải lại làm những việc như vậy để lừa cô, căn bản là không có động cơ.

“Cũng không phải tất cả đều là xui xẻo.” Đỗ Mộ Ngôn câu môi cười cười, “Nếu không gặp chuyện sáng nay, tôi cũng không gặp được Tần tiểu thư. nói ra thì, cũng thật là khéo.”

“Quả thật rất khéo.” Tần Tuyên Tuyên có chút không tự nhiên cười cười. Nếu không phải bản thân hiểu đây chỉ là trùng hợp, thêm việc ngày hôm qua có lẽ cô quả thực cho rằng Đỗ Mộ Ngôn là cô ý dàn dựng tất cả.

“Sáng nào Tần tiểu thư cũng ngồi xe buyết đi làm sao?” Đỗ Mộ Ngôn hòa nhã nói.

“Đúng vậy.” Tần Tuyên Tuyên đáp.

Đỗ mộ Ngôn cười cười, “Trước kia khi còn chưa thành lập Minh Khải, đi đâu tôi cũng đi bằng xe buýt. Khi đó xe buýt không được thoải mái hiện đại như bây giờ đâu.”

“Mọi thứ đều dần dần thay đổi mà.” Tần Tuyê kéo kéo khóe miệng trả lời cho có lệ. Đối với việc Đỗ Mộ Ngôn xây dựng sự ngiệp từ hai bàn tay trắng, Tần Tuyên Tuyên đương nhiên là cảm thấy rất hứng thú, những việc mà nhân vật truyền kỳ này trải qua, ai mà không muốn biết? Nhưng cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng và cô cũng không muốn cùng Đỗ Mộ Ngôn tiếp xúc nhiều.

Nhìn ra Tần Tuyên Tuyên cũng không hứng thú bắt chuyện, Đỗ Mộ Ngôn cũng cố nén không mở miệng nữa.

Lúc Tần Tuyên Tuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt anh lại nhìn nghiêng khuôn mặt cô. Chính nhờ đây là xe buýt, anh mới có thể tới gần cô mà không bị cô chán ghét, bị cô nghĩ là anh lợi dụng. Anh thật muốn ngày ngày được cùng cô ngồi xe buýt đi làm, nhưng cái cớ này chỉ dùng được một lần, được cùng cô ngồi xe buýt cũng chỉ có lần này mà thôi.

Gặp lúc Tần Tuyên Tuyên chỉ chú ý ngoài cửa sổ, Đỗ Mộ Ngôn ngắm nhìn dáng người nghiêng nghiêng của cô, thừa dịp xe xóc nảy, anh càng cố ý tiến lại gần cô, chỉ cần cúi đầu anh có thể ngửi được mùi hương tuyệt vời trên người cô. Cô luôn không dùng nước hoa, trên người chỉ có mùi thơm của sữa tắm, anh cố ý chọn cùng loại sữa tắm với cô, mỗi lúc tắm rửa, anh tưởng như có hơi thở của cô quay quanh, giống như cô đang ở bên cạnh anh. Chỉ cần nhắm mắt tưởng tượng tới dáng người thướt tha uyển chuyển của cô là anh dễ dàng đạt tới đỉnh. Lúc sự thoải mái cực hạn đó qua đi chính là vô hạn hư không, mở mắt ra, anh chỉ thấy toàn bộ là sự trống vắng, không có bóng dáng của người con gái mà anh nhớ thương.

Bụng dưới nơi nào đó đang dần dần sống lại, Đỗ Mộ Ngôn phải cách cô một chút, bình phục lại cảm xúc để không hù dọa Tuyên Tuyên của anh.

Nửa tiếng đống hồ đi xe này, bởi vì sự xuất hiện của Đỗ Mộ Ngôn, đối với Tần Tuyên Tuyên mà nói là cực kì khó khăn. Thật vất vả cũng đến nơi, Tần Tuyên Tuyên khách khí chào tạm biệt Đỗ Mộ Ngôn, nhắm thẳng cao ốc Thiên Vũ mà đi.

Hôm nay quản lý bộ phận Lý Tuyết kêu Tần Tuyên Tuyên để sắp xếp công việc mới, cô liền bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, mấy chuyện không quan trong đều bị cô ném ra đằng sau. Giờ nghỉ trưa vì Tống Kỳ công việc quá bận không đến được, Tần Tuyên Tuyên cùng đồng nghiệp đi ăn cơm trưa, sau khi trở về nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục công việc.

Buổi chiều lúc gần tan sở, Tả An Lôi người không có việc gì sẽ không đến phòng thiết kế bỗng nhiên xuất hiện, vỗ vỗ bả vai Tần Tuyên và Phương Phán Phán, “Buổi tối có khách hàng mời ăn cơm, hai người đi cùng tôi.”

“Chịu trách nhiệm tiếp khách không phải đều là người của phòng tiêu thụ sao?” Phương Phán Phán giật mình nói.

“Phòng tiêu thụ hôm nay có hai người nghỉ phép, những người khác thì nhìn không thích hợp lắm, mà sao vậy, gọi mấy người đi ăn cơm, không phải trả tiền còn nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?” Tả An Lôi liếc xéo Phương Phán Phán một cái.

“Hừ, nói làm như ở đây cần lắm vậy...” Biết mình là nhân viên thực tập căn bản lời nói không có trọng lượng, Tần Tuyên Tuyên kéo kéo Phương Phán Phán ngăn không cho cô ấy nói tiếp, lại hướng Tả An Lôi cười nói: “Trợ lý Tả, chúng tôi biết rồi, nhất định sẽ không quên.”

Tả An Lôi hừ một tiếng, “Vẫn là Tần Tuyên Tuyên cô biết chuyện, có mấy người thật là bị đại học làm hư, không biết trời cao đất rộng. Mà mấy trường đại học bây giờ cũng không biết đào tạo ra loại người gì không biết.”

Tả An Lôi chỉ tốt nghiệp trung cấp, nên đối với những người có bằng cấp cao hơn mình cô ta luôn khinh khỉnh xem thường miệng luôn lộ vẻ “Học cao thì có ích gì” “Sinh viên đại học thì sao, không phải vẫn làm việc theo lệnh người tốt nghiệp trung cấp như cô ta à”…

Thấy Phương Phán Phán muốn cùng Tả An Lôi ầm ỹ, Tần Tuyên Tuyên liền kéo cô lại, chờ Tả An Lôi đi rồi mới buông Phương Phán Phán ra.

“Cô ta ngay cả đại học cũng thi không đậu nổi, dựa vào cái gì lại khinh thường chúng ta?” Phương Phán Phán tức giận nói. Cô cũng giống Tần Tuyên Tuyên, đều là sinh viên tốt nghiệp ngành thiết kế, tuy nói hiện tại sinh viên ở đâu cũng có, sinh viên không phải là gì để kiêu ngạo, nhưng thái độ đó của Tả An Lôi thật khiến cô muốn đánh người.

“Được rồi, cậu cứ xem như cô ta tự ti đi.” Tần Tuyên Tuyên nhỏ giọng trấn an bạn. Tần Quốc Đống và Đường Vy đều là những người ôn hòa, nên Tần Tuyên Tuyên cũng được dạy dỗ như vậy, không thích cùng người khác tranh cãi, ngay cả những lời thô lỗ cũng không biết nói.

“Hừ, ngày nào đó nếu ta muốn bỏ công việc này, thì nhất định phải tát vào mồm cô ta vài cái rồi mới đi!” Phương Phán Phán nói.

Tần Tuyên Tuyên cười nói: “Được được, đến lúc đó tớ nhất định trông chừng giúp cậu.”

Phương Phán Phán còn nói thêm vài câu mới chịu tập trung làm việc.

Biết buổi tối về trễ nên Tần Tuyên Tuyên gọi điện báo cho ba mẹ, rồi nhắn tin cho Tống Kỳ nói hôm nay không đi xem phim được, không nghĩ tới cô vừa bấm hai chữ thì thấy Tống Kỳ điện thoại tới.

“Tuyên Tuyên, không biết làm sao mà rạp chiếu phim ở thành phố N không chiếu bộ phim Happy Ending nữa.” Đầu bên kia, giọng cũa Tống Kỳ nghe thật ảo não.

Happy Ending là tên bộ phim mà Tần Tuyên Tuyên mong đợi lâu nay, nghe tống Kỳ nói như vậy, cô có chút kinh ngạc, “Bị cấm chiếu rồi sao?” Chẳng lẽ bên trong có cảnh bị cấm.

“Không phải đâu, anh thấy mấy thành phố khác có chiếu mà, chỉ có thành phố mình thôi, anh gọi điện đến viện điện ảnh, người ta cũng nói qua loa chứ không nói nguyên nhân cụ thể là gì. Tuyên Tuyên, em nói xem có phải chúng ta không có duyên với bộ phim này hay không?”

Tần Tuyên Tuyên phì cười, vội nói: “Rạp không chiếu phim thì chúng ta cũng không có cách nào, lần sau muốn đi xem phim em sẽ nói với anh, chúng ta cùng đi xem. Đúng rồi, nói anh biết, hôm nay công ty có buổi hẹn ăn cơm, anh không cần tới đón em đâu.”

“Có mấy thằng cha háo sắc đi cùng không?” Tống Kỳ ra vẻ lo lắng hỏi, “Hay là anh đi cùng em thì tốt hơn.”

“Em đi cùng công ty, anh tới thì tính là gì?”

“Người nhà.” Tống Kỳ nghiêm trang trả lời.

Tần Tuyên Tuyên đang muốn phản bác, cách đó không xa Lưu Chí Cương cố ý khụ một tiếng, nhắc nhở cô ồn ào làm phiền anh ta, cô đành thấp giọng nói: “Ăn cơm xong em sẽ tự mình đón xe về, anh đừng lo, bên đây còn có việc, không nói chuyện với anh nữa nha.”

“Vậy được rồi, về nhà nhớ điện thoại cho anh”

“Em biết rồi” Tần Tuyên Tuyên sẵng giọng.

Chương 6: Cảm giác thỏa mãn

Rất nhanh đã tới giờ tan tầm, dù còn oán giận, Phương Phán Phán vẫn cùng Tần Tuyên Tuyên ở dưới lầu chờ Tả An Lôi và mấy người phòng tiêu thụ. Phòng tiêu thụ có vài chiếc xe, đoàn người ngồi đầy hai chiếc xe rồi đi đến chỗ hẹn.

Sợ Phương Phán Phán lại cãi nhau, Tần Tuyên Tuyên kéo cô lên chiếc xe khác, tách ra khỏi Tả An Lôi. Ngồi cạnh ghế tài là một cô gái trông rất thời thượng tên Tương Giai, nhìn thấy Tần Tuyên Tuyên và Phương Phán Phán sau kính chiếu hậu cô ta tỏ vẻ khinh thường.

Tần Tuyên Tuyên vừa tốt nghiệp đại học, nên trên người vẫn mang dáng vẻ như một sinh viên, khi được vào làm, cô cố ý mua các loại quần áo mặc vào khiến bản thân nhìn thành thục hơn. Bất quá cô không thích trang điểm, khuôn mặt xưa nay vốn là trắng noãn tự nhiên không giống khuôn mặt đẹp nhờ trang điểm như Tương Giai. Mà Phương Phán Phán bộ dạng cũng không phải là kém, nhưng lại là một người rất tùy tiện, quần áo cũng mang khuynh hướng trung tính nên so với Tương Giai quyến rũ kia thì còn kém xa hơn.

“Chị Tả không biết có phải là bên tuyển người sai lầm rồi không, lại đi tìm hai đứa như học sinh vậy.” Tương Giai nói thầm một câu, thanh âm không lớn không nhỏ vừa vặn để hai người Tần Tuyên Tuyên nghe được.

Phương Phán Phán quả nhiên tức khí quá liền trả lời lại, “Sai lầm là sao? Không biết cô bị bệnh gì nữa!”

Tần Tuyên Tuyên nhanh tay giữ chặt Phương Phán Phán, không cho cô nói thêm nữa. Tương Giai nhìn Phương Phán Phán khinh thường liếc mắt một cái rồi quay đầu nhìn ra cửa xe không để ý tới hai người nữa.

Phương Phán Phán tiến đến phía Tần Tuyên Tuyên,nhỏ giọng nói: “Tần Tuyên Tuyên, tớ cảm thấy rất không thích hợp nha. Cậu xem, những người đi hôm nay ngoại trừ Mạc tổng thì tất cả đều là nữ!”

Mạc tổng thì đã đi trước rồi, nói là chờ mọi người ở chỗ hẹn.

“Phòng tiêu thụ vốn là nhiều nhân viên nữ mà.” Tần Tuyên Tuyên cũng nhỏ giọng đáp.

Vốn tưởng rằng bản thân phát hiện được cái gì, Phương Phán Phán nhất thời cứng họng, một lúc sau dùng giọng ỉu xìu, yếu ớt nói: “Được rồi, cậu nói đúng. Nhưng mà tớ vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Lát nữa chúng ta sẽ trốn ở góc phòng, nói nhỏ giọng, tốt nhất là làm họ đừng để ý đến chúng ta! Cậu thấy vậy được không?”

“Đúng vậy.” Tần Tuyên Tuyên hết sức đồng ý.

Rất nhanh, mọi người đã đến một nhà hàng nhưng nhìn lại không khác gì quán rượu, được nhân viên phục vụ dẫn đường, đoàn người đi vào một gian phòng đã được đặt trước. Trong phòng đã ngồi sẵn ba người, trừ Mạc tổng còn có thêm hai người đàn ông trung niên, nhìn thấy đoàn người trẻ tuổi đi vào, đặc biệt lại có vài mỹ nhân, hai cặp mắt liền sáng rỡ.

“Ôn tổng, Hàn tổng!”

Phòng tiêu thụ đương nhiên biết hai người này, liền tiến lên chào hỏi, thấy Tần Tuyên Tuyên và Phương Phán Phán tỏ vẻ như người ngoài cuộc, Tả An Lôi nhíu mày, nhỏ giọng nhắc nhở: “Họ là Ôn tổng cùng Hàn tổng bên bất động sản Lam Thiên, gần đây họ vừa mới xây dựng một khu du lịch, Mạc tổng đang muốn giành được hạng mục này, hai người tốt nhất đừng gây ra chuyện gì hỏng việc!”

Nói xong, Tả An Lôi liền đi lên phía trước, cùng Ôn tổng và Hàn tổng nói cười đến vẻ mặt sáng lạn.

“Hừ, chúng ta cũng không phải dạng người mua vui cho bọn họ!” Phương Phán Phán hừ một tiếng khinh miệt.

Tần Tuyên Tuyên bịt miệng cô, “Cậu quên rồi hả? Chúng ta phải thấp giọng đó. Phòng tiêu thụ nhiều người như vậy, không tới phiên chúng ta xuất hiện đâu…”

“Heo đến thì khai đao thôi!” Phương Phán Phán nói.

Tần Tuyên Tuyên buông lỏng cô ra.

Quả thật giống như Tần Tuyên Tuyên nói, phòng tiêu thụ mỹ nữ không ít, miệng lại ngọt, dỗ Ôn tổng cùng Hàn tổng vui vẻ ra mặt, căn bản không có người chú ý hai người bọn họ. Chẳng qua dưới ánh mắt của Mạc tổng, hai người cũng phải tỏ ra lễ phép mà nâng chén với bọn họ.

Lần kính rượu này, Hàn tổng liền chú ý tới Tần Tuyên Tuyên. Gặp Hàn tổng nhìn Tần Tuyên Tuyên với ánh mắt khác thường, Tả An Lôi cười nói: “Hàn tổng, cô ấy là Tần Tuyên Tuyên, vừa vào công ty chúng tôi được hai tháng, tốt ngiệp đại học A đấy!”

“Tôi nói sao lại thấy giống sinh viên thế này, hóa ra là mới từ đại học đi ra! Sinh viên thật tốt, thật đơn thuần, trong sáng!” Hàn tổng cười nói ha hả. Ông ta đã ngà ngà say. Người đã ngoài tuổi trung niên, dáng người béo mập, hai mắt híp lại nhìn bộ dạng Tần Tuyên Tuyên như con cá nằm trên thớt.

Ôn tổng một bên cũng cười nói: “Ha ha, lão Hàn của chúng ta thích nhất là những cô gái nhỏ trong sáng, đơn thuần ó!”

Tần Tuyên Tuyên bị Hàn tổng nhìn đến khó chịu, bên cạnh Tả An Lôi cùng Mạc tổng không ngừng nháy nhắt với cô, cô đành phải rót rượu cho lão, miễng cưỡng nói: “Hàn tổng, tôi kính ngài!”

Hàn tổng cười ha ha, “Mỹ nữ kính rượu, tôi có thể nào không nhận? Uống!”

Ông ta uống một hơi cạn sạch, thấy Tần Tuyên Tuyên cau mày uống hết ly rượu vang, bỗng nhiên lão lấy bình rượu nhỏ trên bàn, rót ra hai ly rượu Mao Đài, một ly hướng Tần Tuyên Tuyên, “Uống rượu vang này thì có ý nghĩa gì, uống hết ly Mao Đài này mới được.”

Rượu này dùng loại chung nhỏ, ngẩng đầu uống một ngụm liền xong, nhưng Tần Tuyên Tuyên từ nhỏ đến giờ chưa bao giời uống rượu, vừa rồi chỉ uống hai ly rượu vang đã muốn làm cô choáng váng, giờ thêm ly rượu đế này,chắc chắn cô sẽ gục tại chỗ.

“Hàn tổng, cảm ơn ngài đã chiếu cố, chẳng qua tửu lượng của tôi thật sự rất kém, uống không nổi…”

“Tiểu Tần, Hàn tổng mời rượu cô, sao cô lại không nể mặt như vậy? Yên tâm mà uống rượu đi, tôi sẽ tự mình lái xe đưa các cô về!” Mạc tổng trên mặt mang theo chút hờn giận nói.

“Tần Tuyên Tuyên, Mạc tổng đã nói như vậy, nếu cô không uống, là xem thường người khác nha.” Tả An Lôi nói, “Người khác muốn được Mạc tổng đưa về, sợ là không có phúc khí như vậy đâu.”

“Đúng vậy nha!” Bên cạnh một đám người ồn ào, nhìn Tần Tuyên Tuyên chê giễu.

Tần Tuyên Tuyên vạn bất đắc dĩ đành tiếp nhận ly rượu, nhưng làm sao cũng không mở miệng uống được, Phương Phán Phán chịu không được, ra mặt giúp, “Tần Tuyên Tuyên tửu lượng không tốt, tôi uống giùm cô ấy!”

Tả An Lôi một bên giữ chặt Phương Phán Phán, hừ lạnh nói: “Hàn tổng là muốn cho Tần Tuyên Tuyên mặt mũi, cô ở đây náo loạn cái gì?”

“Cô đừng kéo tôi, Tần Tuyên…”

“Được, tôi đây cảm ơn Hàn tổng cất nhắc!” Thấy Phương Phán Phán vì mình mà ra mặt, trong lòng Tần Tuyên Tuyên thật cảm động, nghĩ không muốn làm Phương Phán Phán khó xử, cô liền một ngụm uống cạn ly rượu.

“Tốt! Thật sảng khoái!” Hàn tổng khen, lại không để ý động tác ngăn cản của Tần Tuyên Tuyên mà rót tiếp cho cô một ly khác, “Đến đây, đến đây, lại uống một ly nữa!”

“Đúng vậy, một ly làm sao đủ? Phải uống ít nhất ba ly mới được nha!” Mạc tổng cười nói, ánh mắt quét về phía Tần Tuyên Tuyên mang theo một tia uy hiếp.

Tần Tuyên Tuyên không có biện pháp, đành phải ngửa đầu uống cạn.

“Tốt!” Hàn tổng cười đến hai mắt đều híp lại, lại rót thêm ly thứ ba cho Tần Tuyên Tuyên nhưng lần này lại nắm lấy tay đang cầm ly rượu của cô.

Tần Tuyên Tuyên như bị điện giật, theo bản năng muốn rút tay về, Hàn tổng lại tăng thêm lực nắm chặt không buông, thậm chí còn dùng ngón tay ở mu bàn tay cô mà vuốt ve.

Tần Tuyên Tuyên mặt trắng bệch, hướng phía Mạc tổng cầu cứu, Mạc tổng lại không có ý giúp Tần Tuyên Tuyên giải vây, ngược lại còn nháy mắt kêu cô phối hợp.

Tần Tuyên Tuyên tửu lượng không tốt, hiện tại đã muốn say, trên tay lại truyền tới cảm giác như bị động vật máu lạnh dây dưa, làm cô thấy thật ghê tởm, rượu bên trong dạ dày như muốn trào ra ngoài, cô dùng sức rút tay ra, nhưng vẫn không được, máu nóng bốc lên, cầm lấy ly rượu bên cạnh, đem nguyên ly rượu vang hất thẳng vào mặt lão Hàn tổng.

Hàn tổng sửng sốt, Mạc tổng cũng sửng sốt, ngoại trừ Phương Phán Phán là đang vô cùng khoái chí, tất cả mọi ngoài đều dùng loại ánh mắt kinh hãi mà nhìn Tần Tuyên Tuyên. Đặc biệt là Tả An Lôi, cô ta vẫn cảm thấy Tần Tuyên Tuyên là một cô gái rất nhu thuận, so với Phương Phán Phán kia là dễ sai bảo hơn nhiều, không nghĩ tới tính tình cô cũng bạo gan như vậy!

Thừa dịp Hàn tổng sửng sốt, Tần Tuyên Tuyên rút tay mình về, trước khi mọi người kịp phản ứng lại đã lấy tay che miệng chạy ra khỏi phòng.

Phương Phán Phán thấy vậy, vội vã đuổi theo.

Mạc tổng hoàn hồn, thấy sắc mặt khó coi của Hàn tổng thì cười nịnh nói: “Hàn tổng, ngài đừng nóng giận, chỉ là một đứa con gái không biết lớn nhỏ, không hiểu chuyện mà thôi! Ngài đừng so đo làm gì!”

Nói xong, Mặc tổng nhìn Tả An Lôi liếc mắt một cái, cô ta liền hiểu ý, hướng Hàn tổng tìm cách lấy lòng, dần dần lại làm lão ta cao hứng trở lại.

Chẳng qua là, Mạc tổng nhìn về phía cửa phòng một cái, đáy mắt không khỏi hiện lên một tia âm trầm.

Phương Phán Phán đuổi theo ra khỏi phòng, mắt thấy Tần Tuyên Tuyên đang ở phía trước, đang muốn đi qua, lại không biết ở đâu lao ra một tên đàn ông đụng mạnh vào cô, Phương Phán Phán nặng nề té xuống đau đến hít thở không thông.

“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Người đàn ông vội vàng hướng Phương Phán Phán xin lỗi.

Phương Phán Phán được người nọ đỡ dậy, nhớ tới Tần Tuyên Tuyên, muốn đuổi theo, ai ngờ lại bị người kia ngăn lại, “Tiểu thư, hay tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra xem sao, nếu lỡ có vấn đề gì, tôi sẽ lo tiền thuốc cho cô.”

“Tôi không sao!Anh buông ra đi!” Phương Phán Phán vội la lên.

Ai ngờ người kia giữ chặt Phương Phán Phán không buông, “Tiểu thư, thật lòng xin lỗi cô, không biết trong người cô có sao không, bên ngoài có lẽ nhìn không sao, nhưng biết đâu trong người có ảnh hưởng? Tôi nghĩ vẫn là nên đi bệnh viện khám xem sao.”

“Người này sao lại phiền như vậy, tôi thật không sao mà!” Phương Phán Phán mặc kệ người kia, chạy theo hướng khi nãy, lại không thấy Tần Tuyên Tuyên đâu nữa.

Cô tức giận, quay đầu muốn tìm người đàn ông kia tính sổ, nhưng trên hành lang vắng tanh, người kia đã đi đâu mất? Chỉ thấy trên hành lang nằm lẳng lặng một chiếc di động, nhìn lại thì đúng là điện thoại của cô rồi. Vội chạy tới kiểm tra, lại thấy di động đã hỏng. Lập tức cô muốn chạy vào phòng tìm người mượn điện thoại gọi cho Tần Tuyên Tuyên, lại nhìn thấy Tả An Lôi đi ra. Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể đi khắp nơi tìm Tần Tuyên Tuyên.

Trong một căn phòng khác, Lý Tái vụng trộm nhìn ra ngoài cửa, thấy Phương Phán Phán đã đi xa, mới nhẹ nhàng thở ra.

Đỗ tổng, tôi chỉ có thể giúp anh tới đây thôi…

Bên kia, Tần Tuyên Tuyên nhớ lại cảnh mình hất rượu vào mặt Hàn Tổng lại thấy hối hận. Cô mới chỉ là nhân viên thử việc, lại đắc tội với người công ty khác, Mạc tổng sẽ tha cho cô sao? Cô có nên thức thời tự mình đưa đơn thôi việc không?

Trong lòng Tần Tuyên Tuyên thật rối loạn, chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt, mới có chút thất thần đi ra ngoài. Cô đang lo lắng, giờ mình nên về nhà, mặc kệ công việc này? Hay là trở lại xin lỗi để giữ lại công việc đây?

Đúng lúc này, trước mặt lại xuất hiện một chai nước khoáng.

Tần Tuyên Tuyên từ từ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy dáng người cao to của Đỗ Mộ Ngôn, đang cười ôn nhu.

“Tần tiểu thư, cô không sao chứ? Tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, uống miếng nước đi.” Đỗ Mộ Ngôn vẻ mặt mang theo chút quan tâm nhưng cũng không quá mức, chính là trong ánh mắt anh lóe lên một tia tàn nhẫn mà không ai.

“Đỗ tiên sinh… Tôi không sao.” Tần Tuyên Tuyên theo bản năng nhận lấy chai nước, lắc lắc đầu nói. Chỉ là đầu nhoáng lên một cái cô liền thấy choáng váng, phải dựa vào tường mới đứng vững được. Giờ phút này trong đầu cô là một mảnh hỗn loạn, cũng không thắc mắc tại sao Đỗ Mộ Ngôn lại xuất hiện ở chỗ này.

Vì uống rượu nên rất khát nước, Tần Tuyên Tuyên cảm ơn Đỗ Mộ Ngôn xong vội mở chai nước mà uống liền một hơi.

Nhìn cô ngẩng đầu lộ ra chiếc cổ trắng noãn, con ngươi Đỗ Mộ Ngôn trở nên sâu thẫm, thân thể nơi nào đó đang kêu gào đòi nổi dậy.

“Tần tiểu thư, hay là tôi đưa cô về nhà, nhìn sắc mặt của cô không được tốt lắm đâu.” Đỗ Mộ Ngôn ân cần nói.

“Không cần đâu, Đỗ tiên sinh, tôi tự đón xe về được rồi!” Tần Tuyên Tuyên miễn cưỡng cười cười với Đỗ Mộ Ngôn, người dựa vào vách tường từng bước đi về phía trước.

Đỗ Mộ Ngôn cực lực kiềm chế khát vọng muốn ôm cô lại, bên cạnh giúp đỡ cô đi, lại quan tâm nói: “Tần tiểu thư, tôi thấy cô ngay cả đi còn không được, thật sự là không cần lo sao?”

“Đỗ tiên sinh, tôi thật sự không sao…” Tần Tuyên Tuyên kiên trì nói, bước chân thoáng nhanh hơn. Bất quá hình như cô đã ngấm rượu, càng cố đi nhanh lại càng vô lực, cũng có chút hoa mắt chóng mặt. Bỗng nhiên bước chân cô loạng choạng, thấy sắp ngã về phía trước, bên tai vang lên tiếng hoảng hốt của Đỗ Mộ Ngôn, cảm giác được bản thân mình ngã vào một vòng tay ấm áp, giây tiếp theo liền mất đi ý thức.

Đỗ Mộ Ngôn ôm ngang Tần Tuyên Tuyên, vẻ ôn hòa quan tâm vừa rồi tựa như biến mất, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Tần Tuyên Tuyên, khóe miệng chậm rãi gợi lên một độ cong thỏa mãn, giống như điên, giống như cuồng.

Thông qua camera giám sát, anh có thể thấy toàn bộ hoạt động cả ngày của Tần Tuyên TuyênHình ảnh cô chuyên chú làm việc, dáng vẻ nhíu mày suy tư, nụ cười nhẹ nhàng mà quyến rũ khi nói chuyện với đồng nghiệp… anh đều không bỏ sót bất cứ điều gì. Cho nên biết cô đi dự buổi tiếp khách hàng cùng công ty, anh liền nhịn không được mà đi theo đến đây.

Đỗ Mộ Ngôn bỗng nhấc chân, không thèm nhìn nhân viên phục vụ đang hỏi gì, bước nhanh ra khỏi quán rượu. Đến nơi để xe, đặt Tần Tuyên Tuyên nằm ở ghế sau, chính mình lên xe khởi động một mạch lái đi, cuối cùng anh đem xe dừng lại trong một con hẻm nhỏ tối tăm.

Sợ Tần Tuyên Tuyên nghi ngờ nên anh hạ dược rất nhẹ, không quá hai giờ cô sẽ tỉnh lại, thời gian anh có không nhiều lắm.

Dừng xe, tắt đèn, Đỗ Mộ Ngôn vòng ra ghế sau, nhìn người con gái vì say rượu mà sắc mặt ửng hồng, cúi người xuống, nơi hõm vai cô mê muội mà hít thật sâu.

Xoang mũi đều tràn ngập mùi hương của cô, nồng đậm như thế làm cho anh thấy thật thỏa mãn, nơi nào đó được tiếp xúc gần gũi như vậy, nhịn không được mà run nhè nhẹ đứng lên…

Ước chừng năm phút sau, Đỗ Mộ Ngôn khôn khéo khẽ nâng người mình lên, nhìn chằm chằm vào Tần Tuyên Tuyên đang không hề hay biết gì.

Thân thể mỗi chỗ đều đang lồng lộn, đang gào thét mà nói với anh, anh muốn không chỉ là như thế này! Mặc kệ là trước đây, hay hiện tại đã được trọng sinh, anh vẫn luôn đêm ngày ảo tưởng, được xé bỏ quần áo cô, sùng bái nơi xinh đẹp của cô, trên từng tấc da thịt cô chỉ lưu lại dấu ấn của anh, hung hăng tiến vào cô, giữ lấy cô, làm cho cô vì anh mà khóc, vì anh mà điên cuồng!

Hô hấp của anh vì những ý nghĩ dâm dục đó mà trở nên dồn dập, yết hầu cuồn cuộn, đôi mắt nhìn cô từ từ nhiễm sắc điên cuồng.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .